Mình xin lỗi tác giả vì đã không xin phép bạn. Nhưng truyện này mình biết được là thông qua 1 blogger khác. Thế nên nếu tác giả có vô tình đọc được những dòng này, cũng như bạn không hài lòng vì sự tự tiện của mình thì cho mình nghìn lần xin lỗi + mình sẽ gỡ xuống bài này + bạn nhớ gửi kèm link gốc giúp mình, mình dẫn link về cho khỏi tiếc nuối T^T
================
Author: Akio
Genre: Shounen-ai
Rating: K
Summary: Lụy tình trăng vỡ khóc người xa.
TRĂNG VỠ
Nó tên Nguyệt.
Ừ, một cái tên nữ tính không chê vào đâu được cho một thằng con trai đẹp không tả vào đâu được.
Mấy cái kiểu mắt sâu, mày rậm, mặt vuông vức, chân tay chắc nịch, tướng tá trượng phu, da đồng sạm nắng… dẹp hết!
Chuyện, đến cả Kiều còn phải rớt tròng mắt vì bận nỗi nguýt nó vài phen.
Người đẹp như tên.
Mà, là chớ lầm tưởng, nó dân quê 99%, 1% còn lại là cái dòng dõi quan quân gì đấy nó được hưởng từ đời sơ ông cố nội nó.
Nhà nó có cái đình to lắm, giỗ chạp tết nhất mâm xôi bày đủ cả một làng trăm hộ.
Ờ thì đấy, nhà nó giàu, làm nông mà giàu. Giàu chân chính.
Chẳng phải khi vừa lọt lòng mẹ cốt cách nó đã ngời ngời ngay mà thơm cái tên ấy. Số là, trước nó còn hai thằng anh song sinh quý tử hơn tuổi nó đến con số hai hàng chục. Chơi bời kiểu gì cũng có, cứ lâu lâu lại dắt về một cô con dâu, vài bữa lặn mất tăm. Ấy thế, cha nó gia trưởng là thế, hai thằng cu quý tử là thế, các em thị thành xinh tươi ngán nỗi đồng áng, theo gió cưỡi xe về nhà thẳng.
Mẹ nó mong có một mụn con gái giữ nhà giữ cửa.
Mẹ nó cầu tự, cha nó cầu tự, họ hàng nhà nó cầu tự.
Thế là nó ra đời, đực ngựa đúng nòi. Mẹ nó ngất vì nỗi sinh đẻ quá thì, cha nó lắc đầu, cả dòng nó mỏi cổ. Hai thằng anh nó phởn phơ phơi phới.
Và nó tên Hoàng Nguyệt.
Nó đằm tính từ bé, ngoan ngoãn lại dễ bảo. Nhà trong nhà ngoài, bên nội bên ngoại cưng chiều nó hết mực, nâng niu như trứng mỏng. Ấy thế mà nó lại càng xinh, da lại càng trắng, cười lại càng tươi chết rũ bao trai tỉnh về thăm quê. Buồn, các anh ấy ngỡ nó gái quê thẹn thùng e ấp. Như có bận ông bác họ hàng xa tít tận Mĩ về nhà chơi, suýt ép cả nhà cho nó đi thi hoa hậu thế giới!
Nó lại sáng dạ, học hành chăm chỉ cần mẫn. Nó đậu đại học ở tận thành phố lớn, cả họ nó nhảy cẫng, cả làng nó mừng hét lớn. Cha mẹ nó lên mây vì nỗi thằng cu út giỏi giang rạng danh cho… sơ ông cố nó.
Nó đùm áo đùm cơm đi học trong tiếng nấc sụt sùi của mẹ và cái vỗ vai tự hào của cha. Hai ông anh nó nằm nhà sau trận bét nhè tiễn cậu út “học đại”.
Nó lên đường, tự tin phơi phới, nhiệt huyết tràn trề.
Nhưng chuyện đời, vốn không như là mơ.
Nó đẹp đẽ là thế, nên phải chịu không ít điều tiếng trêu ghẹo cợt nhả. Không phải nó chưa từng chịu cảnh này, nhưng con người thôn quê nào cay nghiệt bằng kẻ sang thành phố. Đám trai thành thị trêu đùa bông lơn, những gái tiểu thư buông lời thù ghét. Cuộc sống xa nhà bấp bênh, một mình nó cô đơn tủi thân, đêm đêm vẫn mơ về một mùi hương đồng nội.
Cơ duyên đến, nó gặp anh, vào một đêm sáng trăng rằm mùa thu. Anh và nó cùng khoác trên người màu áo xanh tình nguyện, cùng nhau nhảy múa trong lửa trại đêm rằm. Lũ trẻ mồ côi nô nức nhận quà, những nụ cười sún răng giãn rộng trên gương mặt non nớt, dịu êm, thân thuộc.
Nó bỗng nở nụ cười hạnh phúc khi anh đặt vào tay chiếc bánh cốm quê hương.
“Từ bé đến giờ anh mới đón Trung thu với một Hằng Nga.”
“Đâu cơ?”
“Em đó.”
Anh cười hiền, nó đỏ mặt ngượng ngùng.
Không phải lần dầu nó được khen giống con gái. Nhưng nó ngượng, vì đôi mắt anh cứ nhìn xoáy vào gương mặt nó đỏ hồng từng hồi bên ngọn lửa.
“Anh cứ đùa…”
“Thật đùa không?”
Rồi mặc cho sắc than hồng, mặc cho ánh trăng thanh ngỡ ngàng trong mắt, anh ghì lấy mảnh trăng non dịu ngọt trong lòng, nhẹ nhàng áp môi mình lên bờ môi mềm run nhẹ. Anh nhìn nó thật lâu, thật sâu. Để nó vùi đầu vào ngực áo xanh nức nở, anh khẽ khàng đưa tay lùa nhẹ mái tóc đen.
Lần đầu tiên trong đời, nó biết đến một hơi ấm dịu êm ngoài mẹ, một vòng tay rắn rỏi vững vàng ngoài cha, một hương thơm thanh ngai ngái mộc mạc ngoài mùi lúa non đồng nội.
Và nó yêu, tình yêu đầu say đắm.
Cuộc tình của nó không ồn ào vồn vã như guồng quay thị thành, không nồng nàn oi ả như cái nắng gắt cháy da ngoài phố. Nó và anh đến với nhau dịu nhẹ như những đêm thanh gió hương ngày mùa, yêu thương mặn mà như hũ cà muối đậm tận lòng, những vòng tay và cái hôn ngọt ngào như mùi cốm thơm mộc mạc.
Mỗi lần đến thăm nó, trong túi áo anh luôn rủng rỉnh những bánh cốm, kẹo cốm xanh. Nó thích cốm, càng yêu những chiều bên anh dạo phố. Đêm về lại thao thức nhớ nụ hôn vị cốm nhẹ nhàng len lỏi vào tim.
Quãng thời gian bên anh nó tràn trề hạnh phúc, cảm giác sung sướng ngọt ngào đốt cháy cả tâm can mà từ khi chào đời nó chưa một lần nếm trải.
Năm hai đại học, chuyện của anh và nó bị phát giác.
Bạn bè, thầy cô dèm pha, nó mặc.
Nhưng khi mọi việc đến tai cha mẹ anh, họ nổi cơn thịnh nộ, giam chặt anh ở nhà và buộc anh cắt đứt mọi liên lạc cùng nó.
Nó hụt hẫng, nó đau đớn, chỉ bởi xã hội dày vò, chỉ bởi con người ta cay nghiệt, chỉ bởi, anh là con trai trưởng.
Anh và nó tìm cách bỏ trốn.
Khi cái ôm siết thỏa bao ngày xa cách còn chưa ấm nóng, nó lại nghe bên tai âm thanh chát chúa tiếng gào của người mẹ, giọng gầm hằn học giận dữ của người cha.
Bằng vũ lực, anh bị áp giải về nhà trước đôi mắt chỉ biết giương ra bất lực của nó.
Cha mẹ anh đến tận nhà nó mắng vốn. Mẹ nó khóc ngất, cha nó như chết đứng tại chỗ, họ hàng lời ra tiếng vào. Nó bị ép phải bỏ dở việc học, về quê trong sự khinh miệt của mọi người và nỗi đau bóp nghẹn con tim.
Cha nó cấm không cho nó đặt chân ra khỏi nhà.
Những con người xưa kia từng khen nó đẹp đẽ giỏi giang bao nhiêu, nay lại quay ngoắt ra chì chiết sỉ vả nhói tai nhức óc.
Mẹ nó tủi hổ khóc lóc ngã bệnh. Cha nó không dám bước chân ra đường, lại đâm thêm tật rượu chè đập phá. Họ hàng không một người qua.
Các anh nó dắt díu vợ con bỏ đi biệt xứ sau khi mổ xẻ không ít tài sản.
“Khi nào nó chết thì tụi tôi về!”
Nó thẩn thờ, bỏ bữa, người ngày một gầy rộc và tiều tụy, da nó xanh xao, môi khô nứt, cái đẹp phũ phàng rời bỏ nó sau chuỗi ngày giam cầm mòn mỏi.
Chỉ riêng đôi mắt nó vẫn sáng, đôi mắt ngân ngấn như chực tràn lệ, đôi mắt buồn lung linh đẹp như trăng mùng một.
Trăng quay quắt.
Trăng cô đơn vò võ.
Bà nội nó có lần bảo mắt nó đẹp, nhưng là đôi mắt của kẻ lụy tình.
Hỡi ôi đời có bao nhiêu kẻ được lụy tình?
Ngày thiệp cưới của anh được gửi đến nhà, mời đích danh nó.
Nó phát cuồng, nó gào thét.
Một con người hiền hòa là thế, phát điên lên vì tình, khóc cạn khô nước mắt vì tình, vò đầu bứt tóc vì một chữ tình tan vỡ.
Khóc chán, nó lại bật cười ha hả, chạy như điên ra ngoài đường sau những cái siết tay ướt nước mắt ngăn giữ của cha mẹ.
Nó điên rồi, ừ đấy, nó điên rồi. Lụy tình, nó điên.
Nó lang thang ngoài đường, nằm vật xuống những cánh đồng lúa mới cho đến khi người ta cầm gậy đuổi đánh. Nó lại liêu xiêu trên con đường mòn, đứng cười ngẩn trước cửa hàng kẹo bánh, để cả những đứa con nít chọi bùn đất lấm lem đầy người.
Đêm trăng sáng, người ta lại nghe thấy tiếng nó gào rú ngoài bờ ao đầu xóm những từ gì không rõ.
Nó điên.
Cha mẹ nó tốn bạc triệu chạy chữa từ Đông y sang Tây y, từ nội đến ngoại. Vô ích, những sào ruộng cứ lần lượt ra đi trong những mong chờ vô vọng. Xót con, mẹ nó bệnh ngày một nặng rồi mất trong những lời giày vò đổ lỗi của cha.
Đám tang mẹ, nó ngồi cười ngu ngơ trong góc vườn.
Sân đình nhà nó rộng lắm, nhưng không có nổi một chỗ cho nó nằm trú thân.
Cha mặc cho nó điên dại ngoài đường, chìm ngập trong hũ men cho qua ngày qua tháng.
Nó điên.
May mắn hoặc không.
Nó chẳng cần phải hiểu tiếng đời cay độc, những câu chửi rủa giày xéo tâm can.
Nó chẳng cần biết đến cái gọi là đau khổ dằn vặt.
Nó cứ cười.
Ớ, đời thế mà vui nhé, vì nó đang cười mà.
Này nó điên đấy, điên thế mà có sướng không cơ chứ! Cần quái gì cái nợ đời của thằng nào họ Hoàng tên Nguyệt! Người ta gọi nó là thằng Điên, thì thế, nó tên Điên đấy, vui thế còn gì!
Đầu năm khai giảng, trường làng nó đổi đồng phục màu xanh.
Nó nằm lay lắt dưới ruộng, nhác thấy bóng chiếc áo xanh thì vội nhổm người theo sau. Nó tò tò theo chân học trò tiểu học, đến ngồi trước cổng trường làng, ngắm những cánh áo màu trời bước vào lớp. Nó kiên nhẫn ngồi chờ lũ trẻ tan trường lại theo đuôi. Có đứa bẳn tính chửi bới, đứa hoảng sợ khóc thét bỏ chạy, phụ huynh trông thấy nó thì nhào tới đuổi đánh rồi trói nó giải về nhà.
Nó lì đòn, được cởi trói lại mò mẫm theo dấu áo xanh, nó biết giữ khoảng cách và lại ngồi ngóng cổ ở cổng trường. Mặc cho cái nắng đổ dài trên mái tóc xơ cứng bụi bẩn, làm bỏng rẫy cả làn da nhớm nhuốc bùn đất.
Lũ trẻ cũng quen dần với sự hiện diện của nó, chúng thấy nó thì chạy tới chọi đá, đứa giựt tóc, đứa đạp đánh, miệng không ngớt: Thằng điên! Thằng điên!!
Nó cười ngu ngơ khi những chiếc áo xanh cứ vây chặt, cười, đến khi ngất lịm trong tiếng cười.
Rằm Trung thu, trường làng tổ chức cho học sinh rước đèn phá cỗ. Nó vẫn đến theo thói quen, nhướng đôi mắt lờ đờ dò tìm màu xanh thân thuộc. Lũ trẻ không mặc đồng phục.
Nó ngóng chờ, rồi mắt nó dán chặt vào một dáng người dong dỏng cao, áo xanh, màu trời.
Người thanh niên được vây quanh bởi lũ trẻ đang háo hức nhận quà Trung thu.
Nó ú ớ gọi, nhoài người với với tay sau cánh cổng sắt trơ lì.
Áo xanh, dáng người sao thân thuộc quá, cổ họng nó chực vỡ òa một tiếng “anh”…
Khi mọi nỗ lực níu kéo sự chú ý của nó gần trở nên vô ích. Người thanh niên quay đầu, bước về phía nó và đặt vào tay nó một cái bánh thơm mùi cốm mới. Anh nở nụ cười dịu dàng, nó cười thét lên, vụt chạy ra đường, tay không ngớt vẫy cao chiếc bánh như vừa giành được thứ quý giá nhất cuộc đời mình.
Nó không còn theo sau học sinh đến trường.
Mỗi sáng nó ngồi ngoài cổng ngóng dáng anh trên bục giảng. Nó thấy anh say sưa nói gì đó với học trò, nó ấm ớ mỉm cười một mình, nó thấy anh tươi cười rạng rỡ, nó chìm đắm trong cơn gió nhẹ vừa qua.
Tan trường, nó lò dò theo anh về tời tận cổng, căn nhà gạch đơn sơ với hàng rào tre mộc mạc, anh bước vào, nó ngẩn ngơ một lúc rồi chạy vụt.
Chiều có cơn mưa Thu, chiều nó thấy anh đến trường nhưng không mặc áo xanh. Nó vội lao về nhà, lục tung tủ áo rồi cười thét sung sướng khi tìm thấy chiếc áo đã ố màu dòng chữ thanh niên tình nguyện.
Anh nhận chiếc áo xanh đẫm nước từ tay nó với một nụ cười hiền: “Cảm ơn cậu!”
Không biết lớp bùn đất đen đủi có che được mắt anh làn da nó đang đỏ ran khắp mặt. Nó nhìn anh say đắm, ngượng ngùng nói gì đó không rõ, trước khi chạy mất hút trong cơn mưa.
Nó điên cơ mà, ơ, sao lại biết ngượng cơ chứ??
Đêm, nó nằm ngoài đình, cười rúc rích với Mặt trăng trên trời, tay mãi mân mê chiếc bánh cốm đã khô cứng nhuốm bẩn.
Ừ, nó vẫn điên đấy thôi, có lẽ nào…?
Hôm nay nó chờ ở cổng trường mãi mà không thấy anh đứng lớp, nó cứ ngồi thế đến chiều. Nó nghe lũ trẻ tan trường kháo nhau thầy giáo ngã bệnh, nó cuống cuồng, nó hoảng hốt, vội vàng lao đi.
Nó mò đường đến nhà anh, thật lạ, ngày nào nó cũng theo anh về nhà, thế mà không nhớ nổi lối đi mòn cả chân.
Nó chỉ nhớ mỗi dáng người thanh rảo bước, nhớ mỗi sắc xanh nền trời tràn trong mắt.
Tối, trăng đã lên, nó rốt cũng tới được cổng nhà anh, nó thấy đèn sáng, vội vã đẩy cổng vào.
Chợt lặng im vì bên giường anh là một người con gái…
Chợt vỡ òa khi thấy ánh mắt anh trìu mến nhìn cô…
Nó hoảng loạn, nó thét gào.
Trăng đã lên đầu đỉnh, tiếng nhái kêu vang trong bụi tre còi đầu xóm, hòa lẫn tiếng thét nó vò nát cả đêm đen.
Nó lao tới bờ ao.
Trăng sóng sánh in trên mặt nước.
Trăng mùng một cô độc nhưng ngạo nghễ.
Mắt nó long lên, cười rú, lao xuống mặt nước đen xé toạc con trăng.
Ngoi ngóp.
.
.
.
Trăng vỡ rồi.
Hết~
Credit: http://hanarok.blogspot.com
(mình chưa xin phép, credit trước tính sau
Đính chính, thật ra là của Vnsharing)
Read Full Post »