|
Tên gốc : Sakura Gari
Tác giả : Watase Yuu
Tình trạng : hoàn thành
Độ dài : 3 tập (9 chương)
Thể loại : smut, angst, slash, hetero…
|
Warning: Spoil trọn bộ :))
Truyện kể về Tagami Masataka, một cậu bé mười sáu tuổi đang học thi vào một trường trung học (rounin). Một ngày nọ cậu gặp Saiki Souma – người thừa kế của dòng họ Saiki nổi tiếng và trở thành người giúp việc trong nhà. Khi bắt đầu, Tagami luôn ngưỡng mộ Souma, bởi cậu chủ của mình luôn quyến rũ và tốt bụng. Nhưng dần dần, khi Tagami phát hiện ra những bí mật đáng sợ về Souma, sự ngưỡng mộ yêu quý trở thành căm ghét và ghê tởm…Tagami quay cuồng và sợ hãi bởi biểu hiện của những người liên quan đến nhà Saiki. Souma Saiki – cuộc sống u ám tăm tối, sẵn sàng lên giường với bất cứ ai để đạt được mục đích của mình. Sakurako Saiki – một cô bé mang gương mặt của búp bê thiên thần những lại lạnh lùng hiểm ác. Katsuragi – bác sĩ riêng của gia đình, yêu Souma một cách thầm kín và bệnh hoạn…
“Tất cả những người xung quanh anh ta đều phát điên…”
Sakura Gari mang đúng chất angst của Watase Yuu. Sakura Gari không có nhiều cảnh lãng mạn giữa hai người đang yêu. Nhưng khi đọc, nỗi đau dần thấm vào người đọc, xen vào đó là tình yêu tha thiết mà Souma dành cho Tagami. Một tình yêu bất chấp tất cả. Tôi ấn tượng nhất cảnh Souma tự cắt hay cổ tay mình bằng một thanh kiếm, và khuỵu xuống trước mặt Tagami để nói rằng :”Nhìn này Tagami…Như vậy…đã đủ chưa ?”. Chỉ vì Tagami nói rằng cậu ước gì Souma chết đi. Máu chảy mãi không ngừng.
“Kể từ giờ tôi sẽ phục vụ cậu, Souma-sama.”
“Vậy thì Tagami, cậu sẽ giết tôi chứ ?”
Cậu sẽ giết tôi chứ ?
————–
Có lẽ không cần phải giới thiệu thêm nữa, những người đọc truyện tranh hẳn cũng đã biết Watase Yuu là ai và phong cách của bà. Nét vẽ thanh mảnh, hợp với các thể loại truyện shoujo tình ái. Thông thường, truyện của Watase Yuu chứa đầy chất bi kịch, dằn vặt nhưng vẫn có hy vọng tiến tới một kết thúc có hậu.
Có thể có người nghĩ, manga của Watase Yuu đọc chỉ để giải trí. Nhưng khi Sakura Gari được phát hành, tôi nghĩ hầu hết những người đọc bộ truyện này, nếu có tư tưởng trên đều sẽ thay đổi. Sakura Gari không dành cho việc giải trí, không thể thực hiện nhiệm vụ giải trí. Sakura Gari sâu sắc hơn thế, mãnh liệt hơn thế. Và nhiệm vụ của Sakura Gari, tôi nghĩ không gì chính xác hơn là khơi gợi cảm xúc. Nội dung không quá mới mẻ, nhưng cách mà Watase Yuu truyền tải đến chúng ta qua từng khung tranh, khiến người đọc không khỏi sửng sốt và bị quyến rũ.
Sakura Gari xuất hiện khá nhiều nhân vật, nhưng do khả năng hạn hẹp, tôi xin mạn phép chỉ nói đến Souma Saiki và Masataka Tagami – hai nhân vật chính. Còn Huân tước Saiki, Sakurako (Youya), Katsuragi…xin được để đến lần khác.
Vì vậy topic này sẽ tổng hợp tất cả những bài review/cảm nhận của tôi về Sakura Gari.
Souma và Masataka
Bông hoa nở giữa khu rừng tối |
Souma Saiki là con trai cả của Huân tước Saiki, là một người có dòng dõi quý tộc. Mẹ của anh là Abigail, một phụ nữ người Anh xinh đẹp, con của một gia đình quý tộc Anh đã xuống dốc. Abigail đã mất khi sinh Souma. Đến khi Souma mười tuổi mới được Saiki nhận về nuôi. Từ đó, Souma cùng với Katsuragi, một chủ mưu một đồng phạm, đã làm mọi việc để có thể đạt mục đích của mình.
Một khi đã đọc truyện, không ai có thể bỏ qua Souma. Không chỉ có ảnh hưởng với vị trí là nhân vật chính, tôi nghĩ anh thu hút còn bởi vẻ đẹp, tính cách và số phận của mình.
Tuy là người thừa kế của dòng họ Saiki, sống trong một ngôi biệt thự hoa lệ, nhưng không ai nghĩ số phận của Souma lại đau khổ đến vậy. Bị bỏ rơi, bị cưỡng ép, bị hành hạ. Và sau đó, giết người. Tôi thường nghĩ, giết người, kết thúc một sinh mạng, thực chất vốn là chuyện không hề đơn giản. Không ai có thể giết người mà không cảm thấy nặng nề, tội lỗi, không cảm thấy bị ám ảnh và không cảm thấy linh hồn của mình bị ăn mòn. Souma, dù không nói ra, nhưng trong lòng anh biết điều đó, biết rằng mình đã bị vấy bẩn. Và anh tiếp tục ngập sâu, không từ thủ đoạn để đạt được cái mình muốn. Nỗi đau khổ của Souma chính là nỗi đau khi phải sống trong một vòng lẩn quẩn không lối thoát, mội nơi tối tăm không hề có chút ánh sáng.
Nhưng từ khi Masataka đến, mọi chuyện tiếp diễn theo chiều hướng hoàn toàn khác.
Tôi nghĩ, ít ra Souma còn nhận ra tình cảm của mình. Nhận ra rằng anh yêu Masataka đến nhường nào. Đã có một con người chiếm trọn trái tim và tâm hồn anh, khiến anh sẵn sàng hy sinh tất cả.
“Đúng vậy. Ta là chủ nhân của Masataka. Hay có thể nói, Masataka là chủ nhân của ta.”
Masataka, luồng ánh sáng độc nhất trong cuộc đời anh, trở thành thứ để anh bám lấy, để không chìm theo tất cả những kẻ đã phát điên xung quanh anh. Người ta có thể điên cuồng vì tiền bạc, vì danh vọng, vì nhục dục, nhưng Souma thì không. Tôi nghĩ thật may mắn nếu anh chỉ thiếu những thứ đó. Souma phát điên vì đơn độc, phát điên vì không nhận được sự yêu thương, phát điên khi nghĩ rằng mình hoàn toàn đã mất hết hy vọng, dù có kiếm tìm cả cuộc đời này cũng không thể có được cái mình muốn.
Cái cách Watase Yuu diễn tả hành động và suy nghĩ của Souma khiến tôi đau lòng. Souma đứng trước cây hoa anh đào, một giọt nước mắt lên trên gò má, rồi anh nói :”Không ngờ ta vẫn còn nước mắt.”. Một con người như Souma, đáng lẽ cứ phải đêm đêm lệ rơi ướt gối, lại không ngờ rằng mình có thể khóc. Anh đã cắn răng chịu đựng để không gục ngã, tỏ ra vô cảm, tự lừa dối bản thân rằng mình đã không còn cảm xúc. Bị hành hạ, không một giọt nước mắt. Đem bản thân ra trao đổi, không một giọt nước mắt. Bao năm qua, không một giọt nước mắt. Giết người, quyết không nhỏ một giọt lệ.
Nhưng anh đã khóc, vì một cậu bé.
Điều đó đủ để cho ta thấy, Masataka có ý nghĩa thế nào với với Souma. Và không chỉ là một luồng sáng, không chỉ là một cậu bé giúp việc, Masataka đã trở thành lý do để Souma tiếp tục sống.
Khi bắt đầu truyện, Masataka có vẻ là một cậu bé vô tư, yêu đời, hết sức mạnh mẽ. Cậu nhiệt tình, chăm chỉ, luôn nở nụ cười trên môi. Cậu trong sáng. Cậu xuất sắc. Cậu hoàn hảo.
Nhưng, khó có thể biết được rằng, đằng sau sự yêu đời vô tư ấy là cả một chuỗi bi kịch. Mọi bi kịch của Masataka dần dần được hé lộ cho đến cuối truyện. Đến những trang cuối cùng của tập truyện, bi kịch của Masataka cũng chưa kết thúc.
Masataka được sinh ra trong một gia đình có bốn anh em trai. Hai anh đầu ở nhà, Masataka và người anh thứ ba bị bán đi cho các gia đình khác. Người anh thứ ba của Masataka cũng rất đáng thương, là một con người chìm trong bi kịch. Hồi nhỏ bị bán đi, phải làm việc và chịu đòn roi như một nô lệ, khi lớn lên lao vào cờ bạc, bị bắt vì nằm trong đội quân phản chính chủ và bị xử tử.
Masataka, từ khi sinh ra đã bị bao bọc bởi nỗi cô đơn, bố mẹ ruồng bỏ. Đến chương cuối, tác giả mới tiết lộ rằng Masataka luôn nghĩ mình là đứa trẻ nhơ bẩn, từ khi mẹ cậu thụ thai cậu khi bị cưỡng bức.
“Bị lôi vào một xó rồi bị cưỡng bức, cô bất cẩn quá vậy!”
“Em đâu có muốn sinh nó ra, chẳng qua chỉ vì em không thể bỏ nó đi được!”“Thế thì phải tìm cách thoát khỏi nó, càng sớm càng tốt!”
Những lời ấy, đối với một đứa trẻ như Masataka, không khác gì nhát dao đâm vào tim. Cậu từ đó luôn sợ hãi sẽ bị bỏ rơi. Khi đến nhà Tagami, Masataka được đối xử rất tốt, nhưng từ khi nhà Tagami có một bé trai, bố mẹ nuôi của cậu đã thay đổi thái độ. và Masataka lại một mình cô độc. Cậu trút giận lên đứa em ngây thơ của mình, không cách nào ngừng lại được.
Tuy bị ám ảnh bởi sự “nhơ bẩn” của mình, tôi nghĩ Masataka bản chất vẫn là một cậu bé tốt, và có thể là ngây thơ nữa. Masataka có một lòng vị tha tuyệt vời. Chính lòng vị tha ấy đã kéo Souma đứng dậy.
Tôi không biết khi viết đến đây, nên đặt tên phân đoạn này là gì. Tình yêu? Giữa Souma và Masataka không chỉ là tình yêu. Nó là rất nhiều cảm giác, rất nhiều sự đồng cảm, bởi hai người có những điểm tương đồng kỳ lạ.
Cả hai khi sinh ra đều đã bị người khác cho là một sai lầm, và đơn độc, sống trong gia đình của mình nhưng chưa bao giờ tận hưởng cảm giác êm ấm của một gia đình hạnh phúc. Nó như là, sống trong một ngôi nhà và ngày ngày nhìn thấy những người quen, không cách nào cảm thấy được quan tâm. Masataka ghét em trai mình, Souma cũng có một cậu em trai mà anh không còn bao giờ muốn đến gần nữa.
Tuy Masataka không bị hành hạ dã man như Souma, nhưng sự hành hạ về tinh thần mà cậu phải chịu đựng cũng rất lớn.
Souma, yêu nhưng không thể nói rằng mình đang yêu. Còn Masataka, từng bước ghê tởm anh, sau đó lại dần dần yêu anh.
Ánh mắt của Souma nhìn Masataka, nhìn theo từng cử chỉ của cậu, ẩn chứa một nỗi ham muốn mãnh liệt. Nó như ngọn lửa được thổi bùng lên từ đống tro tàn nhỏ bé, đống tro tàn được hình thành từ một ngọn lửa chưa kịp sáng đã vụt tắt. Nhưng giờ đây, ngọn lửa mới hình thành trong Souma âm ỉ và bền bỉ cháy.
Ánh mắt của Masataka nhìn Souma, cũng dõi theo những hành động của Souma, ẩn chứa một khao khát. Cho dù có thể Masataka không nhận ra đó là tình cảm gì, nhưng Souma thực sự lôi cuốn cậu.
Như hai chiếc nam châm, hai người tự tìm đến với nhau, dù bản thân họ chưa nhận ra, dù họ đều nghĩ rằng họ không muốn.
Những cảnh người lớn trong Sakura Gari, không phải là loại tình dục chỉ để xem giải trí. Tôi nhận thấy, tôi không thể nào chú ý đến việc họ đang làm gì, mà luôn phải trăn trở xem họ đang nghĩ gì. Hoảng loạn, sợ hãi, bất lực, đau đớn, ghê tởm, đam mê…tất cả những cảm xúc ấy đan xen, hòa lẫn, tạo thành một cảm giác không thể gọi tên.
Watase Yuu sau mỗi phân đoạn ấy, chỉ diễn tả hành động và tâm trạng của Masataka. Một tâm trạng hoàn toàn đau khổ, giằng xé. Một tâm trạng yếu đuối, ghê sợ và bất lực khi bị cưỡng ép phải làm những gì mình không muốn. Nhưng không ai có thể thấy Souma sau đó làm gì và nghĩ gì. Không ai có thể nhận thấy Souma thỏa mãn mỗi khi khống chế được Masataka, hay chỉ tự làm tổn thương mình thêm khi bị chính người mình yêu thương nhất, suốt cả cuộc đời này, căm ghét và ghê tởm.
Sự căng thẳng lên dần đến đỉnh điểm, khi Masataka đến gặp Katsuragi và biết về những gì Souma đã làm. Bản thân tôi rất thích đoạn, sau khi bị thương Masataka đã vô thức chạy đến bên Souma. Như một con thú bị thương luôn tìm về nơi an toàn nhất. Đến lúc ấy, chúng ta đều cùng hiểu, họ đã yêu nhau mất rồi. Chi tiết này, như một bông hoa nở giữa rừng tối. Trong suốt cả câu chuyện đầy ám ảnh, máu và nước mắt, sự tàn nhẫn và đau đớn, tình yêu cuối cùng cũng đã đến. Một tình yêu chân thành và trong sáng.
Nhưng nơi khiến cho mọi cảm xúc vỡ òa, chính là chương cuối cùng, chương 9. Khi đọc chương này, xin thứ lỗi, tôi đã phải chạy vào nhà tắm và cho ra hết bữa chiều của mình. Nó đã mang lại cho tôi một cảm giác hết sức tuyệt vời. Trái tim tưởng chừng như vỡ tan và trong lòng tôi quặn thắt. Tình yêu tuyệt đối được đẩy lên một tầm cao mới. Tôi nghĩ chẳng ai lại không muốn đón nhận một tình yêu như vậy, bất chấp mọi khổ đau. Một tình yêu cao thượng.
Chương cuối cùng này, toàn là những lời xin lỗi. Và quan trọng hơn là sự thứ lỗi.
Masataka nói với Souma rằng, “em sẽ tha thứ cho anh”. Souma ngồi bên giường của người cha bệnh tật, người mà anh trả thù một cách cay độc trong im lặng, và nói rằng “Mẹ con, bà ấy hẳn đã tha thứ cho cha.”. Souma khóc, Huân tước Saiki khóc, tất cả đều khóc. Souma lao đến ôm Masataka sau khi nghe cậu kể về cuộc đời mình. Một chuỗi những sự việc ấy, khiến tôi cũng không thể nào cầm được nước mắt. Tôi có cảm giác như họ đã đi suốt cuộc đời mình, làm tất cả mọi việc chỉ để được thốt ra lời xin lỗi và được tha thứ. Mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng, thật bình dị.
Và trong lần ân ái cuối cùng của hai người, họ đã thực sự yêu nhau.
“Anh ấy chấp nhận tất cả. Dù đó chỉ là một sai lầm, hay không ai hiểu được. Khi đó, tôi hiểu rõ một điều. Thậm chí trong tương lai, khi những mối quan hệ mới được tạo lập và tình yêu lại được tìm thấy, dù nó có sâu sắc, hay nồng nàn đến mức nào, người duy nhất yêu tôi nhiều đến thế, chỉ có thể là người này, trong suốt cuộc đời.”
Mặc dù không có lời thoại, nhưng trang tiếp theo, những khung vẽ khẩu hình của Souma rõ ràng là “Aishiteru” – “anh yêu em”. Lời tỏ tình thầm kín mà Souma đã không thể nói ra.
“Xin đừng quên, thậm chí chúng ta có phải xa cách, anh là chủ nhân của em. Masataka là của anh, cả cuộc đời này.”
“Bờ môi anh, đôi mắt anh, mái tóc anh, vòng tay anh, làn da anh, hơi ấm từ anh, mùi hương của anh, giọng nói của anh, hằng đêm, những đường nét của anh xuất hiện trong giấc mơ của em.”
Nếu đây không thể gọi là tình yêu, tôi biết gọi nó là gì đây?
Masataka mới mười sáu tuổi, nhưng để thốt ra được những lời này, khẳng định cảm xúc của mình cho đoạn đường đời còn dài phía trước, phải là một người dũng cảm, và tình cảm của cậu phải lớn đến mức có thể khiến người ta cảm thấy suốt đời cũng không phai nhạt.
Những đường nét của Souma đêm đêm xuất hiện trong tâm trí cậu, không phải là nỗi ám ảnh, mà là sự khắc ghi sâu đậm.
Không thể nói rằng, tôi không cảm thấy buồn khi Souma đẩy Masataka đi xa. Nhưng so với toàn bộ câu chuyện, đây chỉ là một nỗi buồn nhỏ nhoi trong tầng tầng lớp lớp bi kịch.
Kết thúc chuyện, Masataka đã đi, và Souma thì bị thương ngồi dưới cây anh đào. Nhưng đây lại là cảnh mở ra cho tôi một hy vọng mới.
“Anh sẽ tiếp tục sống, vì em là người đã bảo anh phải sống.”
Tôi tin vào lời khẳng định của Souma. Anh đã không chết vì những vết thương thể xác và tinh thần kia, thì sẽ không thể chết vì vết thương này. Biết đâu Souma sẽ sống tốt hơn, và Masataka sẽ quay trở lại vài ngày sau đó. Biết đâu nhát dao ấy giúp Souma vĩnh biệt một phần đau đớn của anh, và họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
Biết đâu chúng ta sẽ có một câu chuyện mới, một câu chuyện tươi sáng hơn nhưng không kém phần sâu sắc và đẹp đẽ.
Credit to Lam Vũ – Vnsharing 😀
– Đã xin phép –
======================
Lại một trong những bộ manga khiến mình vừa đọc vừa khóc. Tình yêu của 2 người họ không vội vàng như gió lốc, mà là chậm rãi cảm nhận về nhau. Một người chìm sâu dưới vực thẳm âm u, ngày ngày tháng tháng gặm nhấm nỗi đau, nỗi cô đơn 1 mình. Trên đôi vai người nọ, là sự khinh rẻ của những người họ hàng, sự tò mò và kì thị chỉ vì bản thân khác người. Những đau đơn mà người đó đã trải qua, không thể chỉ thờ ơ đứng bên bàn luận, mà phải tận mắt chứng kiến, có tâm cảm nhận mới hiểu thấu. Người còn lại, theo mình nghĩ, chính là ánh sáng soi đường cho người kia. Hai người, dùng những cách của riêng bản thân để níu kéo, làm tổn thương nhau. Song tình yêu đến, ai có hay…
“Thây kệ thiên đường và địa ngục
Không hề mặc cả, họ yêu nhau …. “
Read Full Post »