Feeds:
Posts
Comments

Archive for the ‘Thơ’ Category

Phiên âm:

Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tòng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đinh tiền tạc dạ nhất chi mai.

Dịch nghĩa:

Xuân đi trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở.
Việc đời ruổi qua trước mắt,
Tuổi già hiện đến từ trên mái đầu.
Chớ bảo xuân tần hoa rụng hết,
Đêm qua, một cành mai trước sân.

Dịch thơ:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầugià đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai

– Thanh Từ dịch –

Read Full Post »

Sóng- Xuân Quỳnh

~~SÓNG~~

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau cũng thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỉ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.

Xuân Quỳnh

Read Full Post »

Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.

Nhìn thấy gío vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái

Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.

Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn, mưa xối như ngòai trời
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.

Những chiếc xe từ trong bom rơi
Ðã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.

Bếp Hòang Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi trời xanh thêm.

Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:
Chỉ cần trong xe có một trái tim.

==================

Mình biết bài này sẽ còn ám ảnh mình dài dài! Mình thích bài này. Ừ thì mình không phủ nhận! Giọng thơ lạc quan, vui tươi, hóm hỉnh của ông tác giả này làm mình yêu đời hẳn lên, dù có khó khăn nhưng “Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước – Chỉ cần trong xe có một trái tim”!Thật ra thì mình còn thích nhiều bài khác trong SGK, chỉ chưa có dịp share lên, để hôm nào phỡn, mình lôi hết lên blog cho xem :”>

Read Full Post »

Nhớ rừng-Thế Lữ

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm

Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc

Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi
Ta biết ta chúa tể của muôn loài
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật
– Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi
Hoa chăm, cỏ xén, lối thẳng, cây trồng
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
– Hỡi cảnh núi rừng ghê gớm của ta ơi!!!

Read Full Post »

Ông Đồ- Vũ Đình Liên

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay

Nhưng mỗi năm, mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ ?

Read Full Post »

Tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.

Không biết chẳng tương tư

Không làm bạn thì chẳng mắc nợ gì nhau.

Không thương làm sao nhớ.

Chưa từng yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.

Không có quan hệ gì, thì hà cớ phải gặp nhau.

Chẳng gây lỗi lầm thì không cần phụ rẫy.

Không hứa hẹn thì người khỏi mang lòng chờ đợi.

Không phụ thuộc gì thì chẳng sinh ra dựa dẫm.

Tốt nhất nữa là, không tình cờ gặp mặt – mãi mãi không ở bên nhau.

(Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa – phỏng dịch)

Read Full Post »

Phiên âm:

Đề đô thành Nam trang 
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Dịch thơ: 

Đề (thơ) ở trang viện phía Nam thành Đô 
Cửa này, năm ngoái, hôm nay,
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào.
Mặt người giờ ở nơi nao?
Hoa đào vẫn đó cười chào gió đông.
 

Đô thành chính là Trường An. Đầu đề bài thơ này còn có tên là Đề tích sở kiến xứ. Bài thất ngôn tuyệt cú này của Thôi Hộ có mặt chữ đơn giản, ngôn ngữ rất tự nhiên, trong sáng rõ ràng, mấy trăm năm nay luôn được người đời sau truyền tụng, sống mãi trong lòng hậu thế; không chỉ có vậy, “nhân diện đào hoa” được sử dụng nhiều như là một điển cố và thành ngữ. 

Nói về bài thơ ngắn ngủi này, trong dân gian lưu truyền một giai thoại mang màu sắc rất truyền kì. Sách Đường thi kỉ sự và Bản sự thi đều có những ghi chép về giai thoại này. Đường thi kỉ sự chép như sau:
“Thôi Hộ thi không đỗ tiến sĩ, trong tiết thanh minh, một mình dạo chơi ở phía nam đô thành, nhìn thấy một ngôi vườn toàn đầy hoa. Gọi cửa rất lâu, có người con gái hỏi vọng từ khe cửa. Chàng trả lời rằng: 
Tầm xuân độc hành, tửu khát cầu ẩm
(Tìm xuân một mình, khát xin nước uống)”.
Người con gái mở cửa, mang nước đến cho chàng, nàng đứng yên thật lâu bên cành đào nghiêng bóng, mắt lặng nhìn đăm đăm. Lúc Thôi Hộ từ biệt, nàng tiễn chàng ra đến cổng, tình chàng vẫn còn lưu luyến. Mãi về sau, chàng không quay trở lại. Đến tiết thanh minh năm sau, chàng tìm về nơi xưa cũ, cửa ngõ vẫn như ngày nào, nhưng cổng ngoài đã khóa, không biết chủ nhân ngày xưa giờ ở nơi đâu. Nhân đó chàng đề câu thơ “Khứ niên kim nhật thử môn trung” ở cánh cửa bên trái”.
~~~~~~~~~~~
Mình bị bấn câu: “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”. Giờ thì cũng chưa rõ lắm, hi vọng lên lớp cao hơn sẽ có thầy cô nào đó hảo tâm phân tích cho mình >/////<

Read Full Post »